Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Quán ngủ ngon

NÀNG HẾT YÊU DÙ TÔI VẪN ỔN

Khi nàng nói: “Chúng ta nên kết thúc ở đây để cả hai khỏi đau lòng” thì tôi vẫn còn đang mải chơi nốt bài đào vàng trên chiếc Iphone của nàng. Khi ấy, tôi còn hờ hững nói với nàng: Chờ anh chơi nốt ván này đã, sắp qua bài rồi. Nàng chờ thật. Còn tôi, phải hai giây sau khi đã hiểu ra câu nói của nàng, tôi mới sững cả người lại.

- Liệu có phải em đang giận anh vì anh chơi game khi ở bên em không?

Nàng cười buồn, rất buồn, lắc đầu:

- Anh chơi nốt đi!

Tôi đã định cầm máy lên chơi tiếp song đã kịp hiểu rằng đây không còn là chuyện hờn dỗi thông thường. Chưa khi nào tôi thấy ánh mắt của nàng buồn hơn thế. Tôi bỏ máy xuống, khe khẽ cầm lấy bàn tay của nàng:


- Lan Dung…

Nàng cúi đầu, tôi thấy những giọt nước mắt của nàng lăn xuống. Tôi nắm xiết lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng tôi. Nàng không có một phản ứng nào hết. Nước mắt của nàng rơi ướt ngực áo của tôi.

- Em xin lỗi!

Tôi cuống cuồng:

- Em nói đi, có chuyện gì vậy hả, Lan Dung

Nàng lắc đầu:

- Em đã hết yêu anh rồi!

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Không thể có chuyện đó được! Anh không tin!

Tôi nói vậy và buông nàng ra. Ngực tôi đau thắt lại tựa hồ
như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình vậy. Nàng tựa lưng vào tường, ngửa mặt
nhìn lên trần nhà, giọng nàng méo mó đến thảm hại:

- Là lỗi do em. Anh vẫn rất ổn, em nói thật đấy!

- ỔN Ư? ỔN THÌ EM ĐÂU CÓ RA ĐI? ỔN THÌ EM ĐÂU CÓ HẾT MUỐN YÊU ANH?

Tôi nói như hét lên. Nàng co rúm người lại. Tôi hét lên rồi thì như một quả bóng xì hơi (hay vì thấy dáng vẻ đang co rúm của nàng khiến tôi xìu xuống?)

- Thôi được rồi, tôi nói, giọng nhẹ hều, hờ hững, cảm ơn vì em đã cho biết thông tin ấy!

Tôi đứng dậy, móc túi ra mấy tờ tiền, đặt lên bàn.

- Em thanh toán giùm!

Thở dài. Tôi bỏ đi. Những tờ tiền phấp phới trước gió. Nàng gục đầu xuống hai bàn tay, vai nàng rung lên. Nàng khóc. Chiếc váy lụa của nàng cũng phấp phới bay.

Click the image to open in full size.

QUÁN NGỦ NGON VÀ NGƯỜI LẠ TÊN LÀ LAN DUNG

Tôi rời khỏi nàng trong một sự trống rỗng đến hoang hoải. Rời khỏi cái quán quen thuộc mà trong suốt gần 2 năm qua tôi đã ngồi, và chỉ ngồi ở đó, với nàng. Rời khỏi nơi ấy, khi bước chân ra đường, tôi càng mang nặng một cảm giác choáng váng, trống rỗng và côi cút đến thắt lòng. Vài lần tôi đã định quay lại để nhìn thêm một lần nữa hình ảnh của quán đó. Nhưng rồi tôi lại cắm đầu đi thẳng. Tôi biết, nhiều năm sau nữa, mỗi khi đi qua đó, tôi sẽ không thể kìm nén được một tiếng thở dài. Tôi sẽ rất nhớ từng góc quán, tiếng gà gáy giữa trưa, nụ cười mê đắm của nàng, thứ cà phê sánh và thơm đến ngẩn ngơ và cả những lần nàng ngậm cứng tai tôi, đẩy mọi giác quan của tôi lên đến đỉnh óc. Tôi bắt đầu nhớ đến cả những ngón tay của nàng lùa vào ngực tôi, những lần tôi gục đầu vào ngực nàng, những ngón tay nàng lùa vào tóc tôi… Cảm xúc ngọt ngào nhưng đầy nuối tiếc ấy xâm chiếm tôi, khiến tôi khát khô cổ. Và tôi muốn được uống một thứ gì đó. Tôi đang khát. Nhưng dọc con đường không có lấy nổi một hàng quán. Tất cả đều chỉ là những khối nhà hình hộp vô cảm. Cơn khát khiến tôi cuồng điên lên tìm kiếm. Sau vài lần rẽ, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy một chiếc bảng hiệu: QUÁN NGỦ NGON. Một chiếc bảng hiệu khiêm tốn với dòng chữ cũng giản đơn như thể được viết bằng phấn trắng, treo một cách tạm bợ trên bức tường. Mũi tên chỉ vào quán là một cái ngách nhỏ được tạo ra bởi hai khối nhà hộp cao lừng lững. Chiều rộng của cái ngách chắc cũng chỉ khoảng trên dưới 1m. Và rất sâu. Cái ngách hun hút. Ánh sáng cuối ngách chỉ là một cái bóng đèn vàng. Mặc kệ, tôi đang khát. Vả lại, tên quán đầy hiếu kỳ.

Tôi đi vào.

Càng vào sâu, ngách càng phình ra thì phải. Hai bên là tường của hai khối nhà hộp. Đoạn cuối ngách treo chiếc đèn vàng cũng là đoạn rẽ gần như vuông góc với đường vào về phía bên tay trái. Đi thêm khoảng 100 mét nữa thì lại gặp một đoạn rẽ mới. Lại rẽ trái. Tuồng như là cái ngách bao quanh khối nhà hộp bên trái vậy. Và nếu như tôi nhớ không lầm thì con đường có chiều hướng như đi sâu xuống lòng đất. Hết đoạn đường là một cánh cửa.

Trên cánh cửa có 3 chữ: QUÁN NGỦ NGON.

Vẫn là được viết bằng phấn và rất đơn giản. Như một thể loại chữ đánh máy văn bản font Times New Roman. Tôi đẩy cửa bước vào. Một quán hầm đúng nghĩa. Ánh sáng vàng. Không có bàn ghế. Chỉ là những chiếc giường. Loại giường nhỏ hoặc mô phỏng chiếc giường thông thường. Nhiều người nửa nằm nửa ngồi. Họ nói chuyện li ti và không thể nghe rõ. Một người phục vụ xuất hiện. Tôi giật nảy mình khi nhìn cô gái phục vụ ấy. Giống hệt nàng- Lan Dung của tôi:

- Em… đấy ư, Lan Dung?

Cô gái mỉm cười:

- Bạn gái anh tên là Lan Dung?

Tôi gật gật rồi lại lắc lắc:

- Đúng là em rồi, tại sao em ở đây?

Cô gái cầm tay tôi như thể cô ấy đã quá quen với những phản ứng như vậy. Cái cầm tay ấy khéo đến nỗi nó triệt hoàn toàn mọi phản ứng của tôi. Nó khiến tôi răm rắp tuân theo mọi sự điều khiển của cô ấy. Tôi phát hiện ra điều này rất nhanh là bởi tôi quả thật có ý định ôm chầm lấy cô gái này. Nhưng khi tay bạn bị cầm chéo đi thì ý định đó hoàn toàn bị triệt tiêu. Hoặc đại loại là
não bộ của bạn nhận tín hiệu tay đã bị khoá và truyền tín hiệu đó đến các cơ quan khác thông qua dây thần kinh để xác nhận lệnh thả lỏng mình.

- Anh theo em này! - Cô gái nói - nụ cười của cô ấy giống hệt nụ cười của Lan Dung mỗi khi muốn tôi thực hiện điều gì theo ý nàng.

Cô gái đưa tôi vào một chiếc giường trống trong góc quán. Đến lúc này thì tôi mới lờ mờ nhận ra rằng QUÁN NGỦ NGON không - phải – là - một – quán – thông - thường. Trên chiếc giường ấy, tên của tôi cùng triệu chứng tôi đang mắc phải đều đã được ghi rõ ràng:


Bệnh nhân: Triệu Gia Minh - 20 tuổi
Triệu chứng: Bị bạn gái chia tay với lý do HẾT YÊU!


Tôi thành bệnh nhân và QUÁN NGỦ NGON rõ ràng không phải là một quán bar mà nó là một quán phục hồi tâm lý sau tổn thương.

THỰC ĐƠN PHỤC HỒI

- Anh dùng gì?- Cô gái phục vụ có diện mạo và hình dáng y hệt Lan Dung hỏi tôi khi đưa tôi chiếc menu của quán.

Tôi cầm chiếc menu lên đọc. Một chiếc menu với những món đồ uống lạ lùng.

THỰC ĐƠN PHỤC HỒI TÂM LÝ SAU ĐỔ VỠ
1 Bánh gối lập tức
2 Bánh cuốn gió
3 Ký ức xào lại
4 Kỷ niệm ngâm thời gian
5 Lẩu "tại sao"
6 Kẹo cười chấm nước mắt
7 Rượu xóa sạch và quên bẵng
8 Bánh trưởng thành
9 Canh tuyệt tình


Tôi lúng túng không biết chọn món nào nên bảo cô gái phục vụ:

- Tuỳ cô chọn cho tôi!

Cô gái mỉm cười:

- Thực đơn với 9 món thực chất là 9 thái độ của anh với cuộc đổ vỡ cũ. Anh có thể chọn cho mình một thái độ. Món đồ mà quán phục vụ anh sẽ giúp anh đạt được thái độ đó. Ví dụ anh muốn quên ngay lập tức sau khi rời khỏi quán này thì anh có thể chọn món số 9: Canh Tuyệt Tình. Đó là món canh được pha chế từ phấn và gai của cỏ Tuyệt Tình. Loài cỏ này mọc trên đỉnh Mẫu Sơn ngàn năm. Phấn của nó khiến những chiếc gai đỡ sắc nhọn hơn và khiến vị của nó đỡ đau đớn.

- Có loại món đặc trị công hiệu đến thế sao?

- Vâng! Nhưng nó sẽ khiến trái tim anh không bao giờ rung động trở lại nữa!

- Kinh thế! Nếu vậy chắc chẳng ai muốn dùng nó đâu nhỉ?

- Vẫn có nhiều người muốn dùng nó đấy! Bên chiếc giường thứ 4 từ trái sang phải tính từ cửa ra vào, có một cô gái đang dùng canh Tuyệt Tình. Cô ấy muốn tuyệt tình để có thể dốc toàn bộ tâm huyết vào công việc và sự nghiệp. Cô ấy đã mất lòng tin vào tình yêu.

- Thế còn món thứ 7: Lẩu “Tại Sao”?

- Món này bao gồm sâm Nhận Thức với cỏ Từ Chối. Nó khiến anh liên tục đặt ra những câu hỏi Tại Sao sau khi ăn. Tại sao cô ấy bỏ tôi đi khi tôi đang rất ổn? Tại sao tôi rất ổn mà cô ấy lại bỏ tôi đi? Và tại sao cô ấy lại bỏ đi điều rất ổn trong tôi và ném vào tôi những cảm giác bất ổn thế này?

- Thật là một thứ lẩu tàn phá cảm xúc ghê gớm! Để trả lời hết được những câu hỏi đó, có lẽ, tôi sẽ trở thành một triết gia.

- Chính xác! Nhưng đây lại chính là món lẩu phổ biến nhất mà những người bị chia tay vẫn dùng đấy anh ạ!

- Tại sao?

- Tại vì chẳng ai muốn chấp nhận thực tế là hai người đã chia tay. Họ luôn muốn đi tìm một lý do để chấp nhận thực tế song lại chỉ tìm thấy những lý do khiến họ càng không dễ chấp nhận thực tế.

- Thật là cái vòng luẩn quẩn!

- Chính xác! Một cái vòng luẩn quẩn nhưng lại được quá nhiều người dùng.

- Rồi sẽ sao? Sau này ấy?

- Rồi sẽ đến một ngày họ thôi đi tìm lý do và lúc đó thì họ hoàn toàn khỏi bệnh.

- Để đến cái ngày ấy chắc cũng phải tốn đến hàng tỉ nơ ron thần kinh rồi ấy chứ, nhỉ?

- Hay anh chọn món này đi, món số 2: Bánh Cuốn Gió.

- Không! Món số 1 thì sao? Bánh Gối Lập Tức ấy!

- Món đó là thứ bánh gối có vỏ từ bột mỳ Giả Tạo và nhân Ngọt Ngào. Nó khiến anh sau khi ăn xong sẽ ngay lập tức thấy yêu một người khác. Nhưng coi chừng, mọi thứ chỉ là Giả Tạo mà thôi. Bởi nó không giúp anh vượt qua được sự đổ vỡ mà trái lại, sa lầy trong sự đổ vỡ, làm thương tổn người sau.

- À, tôi đã hiểu! Nhưng sao vẫn để nó trong thực đơn thế này?

- Bởi một lý do thương mại thôi, càng nhiều người tổn thương thì quán này sẽ càng đắt khách.

- À, há! vậy món thứ 2 mà cô vừa giới thiệu thì sao?

- Bánh Cuốn Gió là một món đòi hỏi bản lĩnh chấp nhận thực tế của người dùng. Nó được tạo nên từ bột gạo Nhớ cuốn bởi Gió. Anh sẽ để nỗi nhớ của mình bọc bằng gió và thả bay lên trời.

- Nếu tôi không có thứ bản lĩnh đó thì sao?

- Thì cuộc đời anh sau đó mọi thứ đều bị gió cuốn đi hết.

- Vậy là cũng chẳng ổn tẹo nào!

- Nếu thế sao anh không thử món số 8: Bánh Trưởng Thành?

- Nó thế nào?

- Đầy đủ vị đắng cay và ngọt ngào. Nó không dễ ăn tẹo nào đâu nhưng nếu anh nuốt trôi được nó, anh sẽ vượt qua sự đổ vỡ.

- Được, tôi chọn nó!

BÁNH TRƯỞNG THÀNH

Bánh Trưởng Thành được dọn ra. Nó gồm 16 chiếc bánh to nhỏ và màu sắc khác nhau.

- 16 chiếc? Tại sao lại là 16 mà không phải là 15 hoặc 17?

Tôi hỏi khi bắt đầu thử chiếc bánh thứ nhất. Cô gái phục vụ đáp:

- Nó bằng đúng số tháng mà anh với bạn gái đã trải qua.

- 16 tháng ư?- Rồi nhẩm tính, phải, tôi và Lan Dung đã yêu nhau được 16 tháng.

Cái bánh đầu tiên có vị ngọt ngào. Sau khi cắn miếng đầu tiên, mọi ký ức như ùa về. Đó là buổi chiều đầu tiên chúng tôi trao nhau một cái ôm trong một cái quán ven hồ Tây. Mọi thứ thật xúc động

- Vì sao anh yêu em, Minh?- Lan Dung hỏi tôi khi tôi đang ôm nàng.

- Vì anh luôn cảm nhận được tình cảm mà em đã dành cho anh! Vì em khiến anh hạnh phúc.

- Sao chỉ có từ em?

- Ừ nhỉ, anh cũng không biết nữa.

Tôi không biết hay cố tình không biết? Tôi đã yêu nàng chỉ vì nàng luôn mang đến cho tôi những cảm giác dễ chịu và tuyệt vời. Tôi quá quen với cách nàng chăm sóc và quan tâm đến tôi. Và tôi coi đó là hạnh phúc tôi có được. Còn nàng? Đã bao giờ tôi tự hỏi nàng cần gì ở tôi hay không? Miếng bánh trong miệng trở nên đắng nghét. Đắng đến cay xè mắt của tôi. Đắng đến mức tôi chỉ muốn nhè ngay miếng bánh đó ra.

- Em muốn đi học Belly dance quá! - Lan Dung nói với tôi khi tôi đang gối đầu lên bụng nàng và chơi trò kim cương trong máy điện thoại.

- Thế hả?

- Anh nghĩ em có nên đi học không?

- Tuỳ em thôi! Đi học cũng vui mà không thì còn đủ mọi bộ môn khác để em học.

- Ví dụ?

- À, ờ… nấu ăn chẳng hạn!

- Nấu ăn?

- Mà này, chiều nay anh có hẹn với tụi bạn khao xe mới, em đi cùng anh nhé!

- Nhưng chiều nay chúng mình có hẹn vào viện thăm cái Quý bạn em rồi mà? Anh quên à?

- Ôi, thế sao? Thôi, để sáng ngày mai cũng được mà! Cái Quý nằm viện chứ có đi đâu mà sợ?

- Nhưng…

- Thôi, tính tiền đi rồi chúng mình đi xem phim, em!

- Vâng!

Tôi cảm thấy miếng bánh trong miệng như có ngàn cái gai đâm vào họng tôi vậy. Tôi chợt nhớ ra, hôm ấy, Quý- bạn của nàng đã trút hơi thở cuối cùng. Ngày đưa tang Quý, nàng khóc như mưa. Nàng cảm thấy áy náy vì không được gặp bạn nàng lần cuối. Quý bị ung thư. Trong đám tang đầy hoa trắng đến lạnh lòng vậy, nàng khóc ướt đầm ngực áo tôi. Còn tôi thì mau mau chóng chóng để về bởi cảm giác ngột ngạt của đám tang. Nàng còn muốn đi đưa Quý về nghĩa trang song tôi gạt đi với lý do đường quá xa mà nàng thì đang mệt.

- Anh này!- Nàng đang ngồi ôm gối, đôi vai trần xanh rớt.

- Ơi em?

- Nếu em chết đi thì thế nào nhỉ?

- Em lại nói năng lung tung rồi, chỉ là một trận ốm do thay đổi thời tiết thôi.

- Nhưng quả thật em thấy rất khó thở.

- Vậy à? Để anh mở cửa sổ nhé!

- Mở cửa sổ sẽ lạnh em lắm!

- Nếu vậy anh phải làm sao?

- Anh ôm em đi!

- Ừ!

Tôi ôm nàng nhưng mắt vẫn không rời chiếc tivi. Trận Real gặp Barca đang căng thẳng.

Bánh Trưởng thành quả là thứ khó ăn. Tôi dù cố thế nào cũng chỉ ăn hết 6 chiếc. Cô gái phục vụ vẫn ngồi trước mặt tôi:

- Có lẽ anh đã hiểu ra vấn đề?

- Vâng, tôi quá vô tâm!

- Và đó cũng là lý do tình yêu của cô ấy đã chết đi.

- Vâng, có lẽ!

Tôi nhắm nghiền mắt lại và tự hỏi: Nếu có thể quay ngược lại quá khứ, tôi có khác tôi hôm nay không?

BUỔI CHIỀU KHÔNG CÓ ĐƯỜNG CHÂN TRỜI

Tôi mở mắt ra, Lan Dung đang ngồi trước mặt tôi. Quán Ngủ Ngon, không, đây không phải là Quán Ngủ Ngon. Chính là quán cũ, nơi tôi và nàng đang ngồi với nhau. Chiếc Iphone của nàng đang nằm trên tay tôi. Nàng nhìn tôi thở dài. Tôi biết, nàng đang định nói điều gì rồi, vì thế, tôi ngồi dậy, nhìn nàng:

- Anh biết, em đã nghĩ rất nhiều về việc có nên tiếp tục yêu anh nữa hay không? Em đang nghĩ là em đã hết yêu anh, phải không? Phải, đến cả anh cũng thấy mình không đáng để em yêu thế nào. Nhưng em ạ, hãy cho anh được
làm lại từ đầu…

Nàng nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi ôm nàng vào lòng và thủ thỉ:

- Tình yêu, nếu không được nuôi dưỡng hoặc chỉ từ một phía, nó sẽ chết. Em chính là Quán Ngủ Ngon của anh và anh cần phải trở thành Quán Ngủ Ngon của em. Phải là vậy, em nhỉ?

Buổi chiều ngoài kia xa ngăn ngắt. Không tìm thấy đâu một đường chân trời. Bởi tôi biết, mình sẽ cùng nàng đi với nhau xa nữa…

Hà Nội, tháng 5/2011

* Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Hoàng Anh Tú

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét