Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Những người con gái bước qua đời tôi!!!!!!

Người đầu tiên. Tôi gọi em là mưa nhé, cơn mưa rào đầu hạ, bất chợt đến rồi bất chợt đi, như tình tôi và em vậy...

Biết nhau nửa năm, xa nhau một năm, ngỏ lời yêu ngay ngày đầu gặp lại, như thể bao chất chứa trong lòng hơn năm qua muốn vụt thoát ra, như thể nếu không nói ra tôi và em sẽ lại xa nhau lần nữa.

Những giây phút cầm tay rụt rè, những ngại ngùng luống cuống khi tớ nói với cậu: "Anh yêu em", rồi những môi hôn khờ dại.

Những tháng ngày dắt tay nhau chạy mưa, nép bên hiên nhà nhỏ, hoặc cùng ngồi bên khung cửa sổ sau tấm màn mưa lạnh buốt, nghĩ về tương lai, những khi xắn ống quần lên tận đầu gối, lội nước bì bõm qua nhau chơi.

Tất cả, giờ là dĩ vãng, chỉ có mưa thì vẫn rơi.
...........



Tôi gọi em là nắng nhé, tia nắng lạ chiếu qua góc tối đời tôi. Nắng lọt qua khe cửa, nắng nhìn vào mắt ai, nắng soi tận trong tim này.

Lần đầu biết nhau cũng là lần đầu cãi nhau, lần đầu gặp nhau cũng là lần đầu cụng ly rượu. Em hơn tôi 4 tuổi, em ương ngạnh và bướng bỉnh, em - người tôi yêu!

Quen nhau khi thu về, yêu nhau lúc đông tới, nhưng bên em, với tôi luôn là mùa hạ. Luôn có một mặt trời ấm nóng lôi tôi ra khỏi quãng thời giạn chìm đắm, luôn có một mặt trời toả nắng rực rỡ ngự trị trên vai tôi, luôn là thế, một nụ cười rạng ngời chẳng kém ánh bình minh.

Sẽ chẳng thể quên đâu, chai nước đá suốt những ngày hè nóng bức kỷ lục ở Hà nội, em đều đặn mang đến cho tôi, rồi cả những trưa hè cùng nằm lăn lóc trên sàn nhà ướt sũng nước, đắp mảnh chăn thấm nước mà vẫn cười bên nhau.

Chẳng thể quên được đâu, dù mặt trời cũng đã lặn khỏi đôi vai tôi, để mở bình minh trên một bờ vai khác.
..........

Tôi gọi em là gió nhé, ngọn gió tiêu dao lúc đi lúc ở. Em đến bên đời tôi nhẹ như gió thoảng, bất chợt và nhẹ nhàng. Có lẽ vì thế mà tôi thích em cũng chóng vánh, bâng quơ và lãng đãng như ngọn tuỳ phong vậy.

Tôi biết em chưa bao giờ là của tôi, và cũng như không bao giờ tôi là của em. Làm sao ai nắm bắt được cơn gió, làm sao ai đủ sức níu kéo gió ở lại bên mình, và liệu gió có còn là gió không khi bị ràng buộc níu kéo bởi một điều gì khác.

Mối quan hệ không đặt tên. Ừ, có lẽ vậy, chẳng cần khiên cưỡng cố đặt tên cho chuyện giữa tôi và em, chỉ cần biết đơn giản là tôi thích em!

..............

Là mưa, là nắng, là gió, còn tôi, tôi là gì? Tôi muốn là mây. Mây hoà mình bên mưa, nhẹ nhàng ôm lấy nắng và thả mình trôi theo gió. Mây... lãng đãng trôi trong bình yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét