Không có anh
Hoa thơm nghẹn nở
Nắng lang thang
Hạ biết về đâu
Không có anh
Thao thức đêm thâu
Bâng khuâng Thu vàng lá
Không có anh
Đêm Đông buốt giá
Gió mồ côi
Gõ cửa suốt canh dài
Có anh
Mặt trời mọc ban mai
Và trong em
Có cả bốn mùa trọn vẹn...
Đi cùng em anh nhé, mình đến một triền đê ngắm cánh diều no gió, ngắm những bông cỏ may bồng bềnh sương sớm, chiếc xe chở tình yêu về thưở hồn nhiên.
Đi cùng em anh nhé, lang thang về với phố ngày xưa, lang thang tìm một quán quen và trầm tư bên khung cửa màu nâu và chiếc khăn voan màu tím. Ngắm mặt hồ xanh và những người già thảnh thơi dạo bộ, ngắm những đôi tình nhân quấn quít bên nhau.
Đi cùng em anh nhé, tránh xa cõi tạm đường trần, tránh xa những rèm pha cuộc đời ganh ghét, tránh xa những cơn mưa chiều trên ngõ vắng buồn tênh.
Đi cùng em anh nhé, gieo những hạt mầm xanh trên mảnh đất lành. Một ngọn đồi cao với hàng thông rì rào cùng gió, em đắm đuối, em đam mê, em muôn thưở tôn thờ cảm xúc, em là người con gái của thơ và của những mỏng mảnh khói sương vương hồn cô lữ.
Người đời nhìn nhau hư ảo những môi cười, những ánh mắt trao nhau mang màu không thật. Chỉ có anh nhìn em thật ấm, một tách trà không nóng mà đủ ấm, đủ để cảm nhận phố mưa mùa lạnh, lâu rồi không được nắm tay nhau...
Đi cùng em về lại tình yêu không, ta lên chuyến tàu ngược về ngày xưa cũ. Ta sẽ như vận động viên cầm trên tay ngọn lửa, thắp sáng những chuỗi ngày còn lại của tương lai.
Mùa Đông lạnh mà hoa hồng vẫn nở trong tim, tháng Mười Hai lòng xôn xao quá đỗi. Nhớ nhung như thuở vừa ước hẹn, tình còn nồng, môi còn ấm, lòng còn vương...
Từ thưở nào em đã yêu anh, yêu từ kiếp trước, kiếp này, kiếp sau và sau nữa. Anh như cơn mưa trong ngày mùa Hạ, anh xóa vết những cuộc tình buồn em đã đi qua.
Đi cùng em về mùa hoa khế nhé anh. Ngược dòng cảm xúc về những bài thơ ngày xưa mình viết. Có ai đi cùng chúng mình không , phía trước con đường hạnh phúc. Đi cùng em nhé yêu thương tình đầu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét