Khi được 16 tuổi, tôi nói với cha rằng tôi muốn học ở trường đào tạo y tá. Đó là ước mơ cháy bỏng của tôi.
Tôi đã 63 tuổi. Tôi sinh trưởng trong một gia đình Ý “truyền thống”, nên bị quản lý rất nghiêm ngặt. Khi tôi được 16 tuổi, tôi nói với cha rằng tôi muốn học ở trường đào tạo y tá. Ước mơ cháy bỏng cả đời tôi là trở thành một y tá chuyên nghiệp... Nhưng cha nói: “Cha không muốn con sống xa nhà”. Thời gian đó y tá được đào tạo yêu cầu phải ở lại trong bệnh viện. Tôi chấp nhận câu trả lời của cha như một lẽ dĩ nhiên và xếp ước mơ vào tim.
Tôi lập gia đình khi còn rất trẻ, nuôi nấng 3 đứa trẻ tuyệt vời và công việc của tôi là một thư kí, vị trí thật sự không làm tôi hài lòng lắm. Ước mơ được trở thành y tá chuyên nghiệp luôn cháy bỏng trong tôi. Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã bị thôi miên bởi những gì liên quan đến cơ thể con người, tôi luôn đọc ngấu nghiến tất cả mọi tài liệu về y học.
Vào năm 1998, con gái tôi sinh em bé. Nó bảo tôi vào ở trong phòng phụ sản với nó. Y tá chăm sóc con bé là một phụ nữ tuyệt vời, trạc tuổi tôi, nhờ tôi những việc lặt vặt. Bà ấy hỏi liệu tôi có phải là một y tá hay không. Khi tôi trả lời không, bà ấy hỏi “Bà làm việc trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe à?” Một lần nữa, tôi trả lời không. Bà ấy bảo với tôi rằng “Bà thật sự có khiếu làm y tá”. Tôi thừa nhận “Tôi luôn mơ ước được trở thành một y tá.”
“Không bao giờ là quá muộn” bà ấy nói. “ Hãy đến trường, ngay bây giờ”.
Ngay ngày hôm sau tôi đến trường Đại học Maria ở Albany, New York. Tôi thật sự rất lo lắng bởi vì tôi chưa từng bước chân vào đại học và tôi không chắc rằng mình sẽ thành công. Thậm chí tôi không ý thức được khả năng tiềm ẩn của mình và không tự tin cho lắm. Nhưng tôi vẫn đăng ký 2 khóa học bắt buộc và hồi hộp chờ ngày nhập học. Trong khi đó, tôi đang làm việc tại Thượng nghị viện của thành phố New York. Tuy nhiên, việc đăng kí các khóa học đó đã quyết định vận mệnh của tôi. Tôi nhanh chóng xin nghỉ việc ở Thượng nghị viện và dành toàn bộ thời gian để đến lớp.
Tôi bắt đầu ý thức được ước mơ của mình sắp trở thành hiện thực. Đó là lần đầu tiên trong cuộc sống tôi nghĩ rằng “ Tôi thật sự có thể làm được điều này!”
Những nỗ lực kiên trì trong suốt ba năm của tôi đã có kết quả khi tôi tốt nghiệp trường Maria College vào tháng 5 năm 2002, và trở thành y tá chuyên nghiệp. Tại lễ tốt nghiệp, tôi được trao tặng phần thưởng dành cho người có điểm trung bình cao nhất lớp (3,9). Tôi chỉ muốn thét lên rằng “Nếu tôi làm được, tất cả các bạn cũng có thể làm được!”. Đó thật sự là giây phút tuyệt vời và hạnh phúc nhất đời tôi.
Tôi đã học được một điều rằng tôi có thể làm được những gì mình nung nấu và có thể chinh phục được mục tiêu đó. Tất cả những gì cần phải làm là xác định,khao khát, đam mê thật sự, và yêu thích những gì mình đang làm. Tôi đã nhận rất nhiều sự ủng hộ, động viên từ chồng, các con và cả những đứa cháu. Họ thật sự là hậu phương vững chắc cho tôi.
Trường Maria College cũng nhận chăm sóc trẻ con. Trong khuôn viên của trường có cả nhà trẻ và trường mẫu giáo. Đứa cháu gái của tôi cũng học trong đó trong suốt 2 năm tôi ở đó. Chúng tôi đến trường cùng nhau. Con bé khoe với mọi người rằng nó và bà đi học cùng nhau.
Và cũng thật trùng hợp, người y tá đã cho tôi nguồn động viên đi học trở lại cũng chính là người chịu trách nhiệm hướng dẫn tôi khi tôi làm y tá phụ sản ở bệnh viện.
Tôi hi vọng câu chuyện này sẽ tạo động lực cho những ai đọc nó. Không có gì là không thể khi bạn khao khát biến ước mơ của mình thành hiện thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét